Hồn Thuật

Chương 176: Sử Thi Hào Hùng(2)




Một người tu luyện hệ thổ, một vật mang trong mình hệ mộc, kể cả vật hệ mộc kia có yếu hơn một chút đi chăng nữa thì việc đánh bại cũng mang tính thử thách quá cao, đó là chưa nói tới cái cây thần mà lão tiền bối phải chặt có khí tức mộc hệ vượt trội hơn nhiều so với tầng bốn thổ thuật của lão.

Nhưng đây là chặt cây để cưới được vợ a. Có khổ cũng phải gắng.

Ba năm sau… một tên khất cái đang lảo đảo chém những nhát rìu nặng nề lên thân cây đại thụ. Lại gần… chẳng phải Đam San tiền bối đây sao? Ba năm, thời gian của lão tiền bối hoàn toàn “đắm say” vào trong công việc kinh thiên địa nghĩa của mình… chặt cây. Tu thuật giả đạt tới cấp sáu mới có khả năng hấp thu tinh hoa thiên địa vừa để nâng cao Mầm Thế Giới lại vừa có thể nuôi sống bản thân mà không ảnh hưởng tới tu luyện.
Bất quá lúc này đương nhiên là lão tiền bối không cách nào biết được điều ấy, bởi vậy lão lấy chính lực lượng của mình để chống chọi với ba năm trời đằng đẵng với công việc của mình. Mặc dù có chút “ngố ngố” nhưng không thể phủ nhận rằng, hành động “xả thân” của lão tiền bối như vậy liền để lại ấn tượng mạnh trong lòng tiên tử của lão.
Cũng may, trong thời gian này, vị tiên tử “nữ thần mặt trời” kia cũng thỉnh thoảng xuất hiện. Mà lúc nàng tới gần cái cây đại thụ, các đệ tử Ngọc Linh phái canh cổng đều phát hiện ra vị thanh niên si tình kia lại chặt cây càng thêm điên cuồng….
Mấy đệ tử đó chỉ biết lắc đầu cười trộm:

“Ai nha, sức mạnh tình ái thật hại chết người. Chàng thanh niên khỏe mạnh vậy mà giờ giống tên dã nhân ốm đói cả tháng không chứ?”

Ngay cả mấy vị trưởng lão kia cũng không nghĩ rằng Đam San tiền bối lại kiên trì tới vậy. Lúc đầu họ chỉ nghĩ rằng chàng thanh niên này cùng lắm chặt được một hai năm, hơn nữa phải bỏ thời gian đi kiếm thức ăn, và thời gian hồi phục thể lực. Chỉ là họ đã đánh giá quá thấp sự kiên định và lòng quyết tâm của chàng trai này. Thậm chí tới giờ các vị trưởng lão đều rất hài lòng với biểu hiện của Đam San tiền bối. Bởi vậy thì kể cả chàng trai này không đốn ngã được cây đại thụ đó thì chắc không lâu sau họ cũng tiếp nhận. Mà thực tế Đam San có muốn đốn ngã cây đại thụ chọc trời đó cũng không đốn nổi. Cứ nhìn thân cây hiện tại thì biết, ba năm qua đi Đam San lão tiền bối chỉ để lại trên thân cây có vài nhát chém… vừa mới thực hiện.

Vậy còn những vết chém cũ ba năm đi đâu ư? Tất nhiên là tốc độ sinh trưởng của cây nhanh hơn tốc độ chặt của Đam San tiền bối rồi. Đam San tiền bối cũng đâu có ngu ngốc mà không nhận ra điều này. Nhưng ba năm trời vẫn không bỏ cuộc… nghị lực như vậy khiến vô số kẻ líu lưỡi.

Bất quá các đệ tử Ngọc Linh phái đều biết rằng, lão tiền bối đáng kính này “thắng” rồi. Thậm chí là thắng lớn. Ngày Đam San tiền bối ngất xỉu thỉ cũng chính là ngày các trưởng lão tuyên bố thừa nhận tư cách của chàng trai kia. Mà vị tiên tử xinh đẹp cũng đồng ý, cho nên toàn môn phái đều mừng rỡ cho bọn họ.

Bất quá Ngọc Linh phái không thể có con trai ở lại, bởi vậy dưới sự giúp đỡ “ngầm” của mấy vị trưởng lão, Đam San tiền bối được giới thiệu sang An Khê… một môn phái huyền bí và cường đại của núi non Tây Nguyên.

Cũng không biết là do có vợ hay do được tu luyện theo phương pháp chính tông, Đam San tiền bối từ khi gia nhập An Khê phái thì thực lực như ngồi hỏa tiễn tăng vùn vụt khiến mấy lão già An Khê phái cười không khép nổi miệng lại cả mấy năm trời, đi đâu cũng khoe khoang. Mà hiện tại Đam San tiền bối liền giữ chức thái thượng trưởng lão của An Khê phái. Có thể nói là công thành danh toại, cuộc đời viết nên một trang sử thi hào hùng không chỉ ở nhân gian mà còn vang dội trong giới tu thuật Đại Việt.
Ngọc Linh phái là môn phái toàn nữ nhân xinh đẹp, đa tài. Chính bởi vậy mà có bao nhiêu người ngưỡng mộ các vị tiên tử ở môn phái này. Bất quá mấy vị trưởng lão của môn phái toàn đưa ra những thử thách “biến thái” khiến cho chúng đệ tử nam sau này nghe tới các thử thách của Ngọc Linh phái đều co vòi giụt cổ.

Tuy nhiên sau vụ lập lều cỏ canh cổng “hoành tráng” của Đam San tiền bối, các trưởng lão Ngọc Linh phái cũng phải đau đầu cả mấy chục năm trời, bởi vì ở trước cổng môn phái bỗng nhiên mọc mấy trăm căn lều to nhỏ khác nhau khiến cảnh cổng thanh tịnh xưa nay trở nên ồn nào như lễ hội. Có thể nói đây là vụ cầu hôn siêu cấp trong lịch sử tu thuật giả Đại Việt mà.

Hiện tại ở Việt Thuật Đại Hội, hậu nhân của Đam San tiền bối tên là Đam Hork này cũng khiến cho các đối thủ nghe tên cũng phải đau đầu. Đam Hork thực lực chỉ đạt cấp bảy trung cấp, nhưng là đối thủ của hắn là Nguyễn Trần Thành đạt cấp bảy đỉnh phong nổi tiếng là chăm chỉ cần cù tu luyện cũng phải sứt đầu mẻ trán mới thắng được Đam Hork một nhịp. Hai đệ tử tinh anh này thi đấu mặc dù không khủng bố như đám người tổ đội quái vật số mười hai nhưng nói về lòng quyết tâm thì hơn xa. Cứ nhớ tới cảnh Đam Hork sau một hồi quần ẩu bị Trần Thành đánh gãy cả tứ chi mà hắn vẫn cố trườn tới cắn cho Trần Thành đang mệt nằm thở hồng hộc ở giữa võ đài… một cái cắn rõ đau.

Cũng may lực lượng của Trần Thành là cấp bảy đỉnh phong, hơn Đam Hork một nhịp cho nên Trần Thành sau khi ngất sau Đam Hork một nhịp liền …được xử thắng.
Văn Lục nghe tới đây cũng lắc đầu, bó tay toàn tập. Đúng là điên cuồng tới cực điểm rồi. Bất quá Văn Lục cũng biết, đám người Kiệt Hào về mặt lòng kiên định, ý trí quyết tâm cũng không kém cạnh gì hai người kia cả. Trải qua trận đánh ở Thánh Địa Mỹ Sơn, Văn Lục biết đồng đội của mình tuyệt đối là kinh khủng. Chẳng qua ở Việt Thuật Đại Hội bọn họ đều thu liễm chút ít, nhìn qua giống như những thiên tài kiêu ngạo mà thôi. Bọn họ chỉ trong tình huống sinh tử mới bộc lộ hết bản lĩnh của mình.

Trên đài cao phía tây đỉnh núi trung tâm của tam cấp đồ án, một vị giám sát sử nói vang vọng cả bốn đỉnh núi.

“Các vị… Trận đấu tiếp theo ở võ đài số tám cũng hứa hẹn nhiều kịch tính. Một người là thành viên của tổ đội quái vật số mười hai tên Kiệt Hào . Một người tới từ đại môn phái Tản Viên Môn… Lê Long Vân. Cả hai đều là trọng điểm của hai môn phái, cùng là đệ tử của một vị thái thượng trưởng lão. Chắc chắn trận đấu sắp tới giữa hai đối thủ tới từ miền bắc này nhất định sẽ làm chúng ta phấn khích. Nào… một tràng pháo tay cho hai anh tài của chúng ta….”

Vị giám sát sử vừa dứt lời, khắp bốn phía khán đài liền vang lên những tiếng huýt kích động. Tất cả đều sôi nổi bàn luận:

- Oa! Thần tượng của ta xuất trận rồi… ha ha. Nhất định Long Vân sư huynh sẽ đánh bại đám người tới từ tổ đội số mười hai. Hừ, có chút tài mọn liền đem khoe khoang.
Gặp Long Vân sư huynh của ta cũng tắt điện… ha ha…

- Ồ! Nói vậy không đúng lắm, hiện tại thực lực của các thành viên tổ đội quái vật mười hai vẫn chưa bộc lộ hết. Cũng chưa biết “mỉu” nào cắn mèo nào đâu nha.

Tên bên cạnh nghe vậy liền xách guốc gỗ đập lên đầu tên vừa nói khiến hắn kêu oai oái:

- Oa nha nha! Tại sao ngươi đánh ta, muốn chiến hả… vậy chiến đi.
- Ngu ngốc. Ngươi dám gọi ai là “mỉu”. Bất kính với thần tượng của ta, ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất bây giờ.

- Hừ! Có gan thì ta với ngươi cùng cược. Ta cá là Kiệt Hào của tổ đội số mười hai thắng. Dám chơi không?

- Chơi thì chơi! Hừ hừ… kẻ nào thua phải về môn phái… rửa bát ba năm.

- Quyết định vậy đi….

Hai tên đệ tử nội môn bị phạt ra làm phòng bếp của môn phái đang bừng bừng hứng chí cá cược. Nếu để hai người Kiệt Hào và Lê Long Vân nghe thấy cuộc cá cược “kinh thiên, động địa” này không biết sẽ bày ra bộ mặt như thế nào.

Cả hai hiện tại đều không có thời gian suy nghĩ cho việc đó, bởi vì hai đối thủ này cũng ở miền bắc cho nên cơ hội gặp và giao lưu hiển nhiên là không ít. Hơn nữa làm người ta cứng lưỡi không nói được gì là cả hai đều tu luyện kim thuật, lại còn có tu vi đều là cấp bảy đỉnh phong, quả thật là “Bảng Ngọc” trêu người mà…
Trên võ đài, Lê Long Vân với trang phục màu trắng cổ trang phiêu dật, muốn có anh tuấn liền có mười phần anh tuấn, muốn có vẻ đẹp lãng tử , phong trần, liền có phong trần, lãng tử. Lê Long Vân nhìn Kiệt Hào khẽ nhếc môi nở nụ cười:

- Đã lâu không gặp. Xem chừng danh tiếng của ngươi gần đây rất “khủng” nha.

Kiệt Hào cười nhạt:

- Trong tim các đệ tử nữ, ngươi cũng chiếm khá nhiều phần đó. Thật không biết làm sao lại có quái thai phong lưu như ngươi ra đời chứ. Thật bất công.

Lê Long Vân phá lên cười:

- Sao? Ghen hả? Vậy đánh bại ta đi!

- Khỏi cần ngươi nhắc… lần trước thua người một nhịp. Lần này ngươi chắc chắn bại rồi.

- Ồ! Không những thực lực tăng lên mà can đảm cũng tăng nhỉ. Không biết tên nào mười năm trước bị ta đánh cho khóc tu tu đây?

- Ngươi…

- Ha ha! Đừng nóng vội! Để ta kiểm tra xem bé Kiệt Hào năm nay thực lực tới tầng nào rồi.

- Hừ! Ta nhất định sẽ dẵm ngươi dưới chân…

- Ôi sợ quá! Ta yếu tim đó, ngươi đừng làm ta sợ nha.

Lê Long Vân tạo ra bộ dáng yếu ớt sợ sệt khiến đám đệ tử Tản Viên môn trên khán đài đều cười lớn. Vừa lúc này, quang mang hình số giữa kết giới vừa điểm tới số một và bùng nổ, lập tức đầy trời kim ảnh như những mũi châm như những tia sáng mang theo vô tận sát khí kinh người bao chùm toàn bộ kết giới. Ngay từ đầu cả hai đã biết nếu mình coi thường đối thủ, thì nhất định sẽ cực kỳ thảm hại.

Kim lực lượng mang tính xuyên thấu cao độ hơn nhiều hệ lực lượng khác. Bởi vậy người tu luyện kim thuật hầu như đều tu luyện dạng phi đao hoặc phi châm như hiện tại Kiệt Hào và Lê Long Vân đang thi triển. Lê Long Vân hai tay không ngừng điểm điểm, miệng vẫn nở nụ cười:

- Bản lĩnh chỉ có vậy thôi ư? Thật khiến ta thất vọng mà…




Đăng bởi: